Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

VUA CŨNG PHẢI KHÓC!


Nhà Vua chuẩn bị lên đường chinh phạt các nước láng giềng, nhưng Hoàng Hậu lại quá trẻ đẹp và hơi dễ tính. Ngài lo lắng suốt đêm không ngủ được. Hiểu được tâm tư của Thiên tử, Bụt hiện lên nói:
- Con đừng lo, ta cho con một phép màu. Nếu người đàn ông nào mà léng phéng với Hoàng Hậu thì sẽ bị cụt bộ phận đó…
Vua an tâm lên đường. Năm sau Ngài trở về, gọi tất cả các Quan ở nhà trông coi hoàng cung và Hoàng Hậu đến rồi bắt cởi hết xiêm y. Than ôi ! Ai cũng bị cụt của quý, chỉ riêng Tể tướng vẫn còn nguyên. Quá xúc động vì lòng trung thành của quan cận thần, Vua nói:
- Duy nhất có ngươi là tử tế! Ta sẽ trọng thưởng cho trung thần của ta. Nào, hiền khanh muốn gì ta cũng thưởng hết.
Tể tướng ú ớ một lúc rồi vội lấy giấy bút ra viết:
- Xin Bệ hạ nếu có phép màu, hãy làm cho lưỡi của Thần mọc lại như cũ…
- !!!
(P/s: May thế chứ lị. Năm nhà Vua đi viễn chinh, tôi không được vào hoàng cung lần nào! Ngoan thế cơ mà!)

Vũ Trọng Hiếu

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

MẸ TÔI RU TÔI NGỦ BẰNG BÀI HÁT ''đêm qua em mơ gặp bác hồ"


 Chúng tôi ăn cháo, hay ị bô đều có những tấm hình của bác hồ nhìn theo "chìu mến"
..." Giải thưởng đầu tiên chúng ta nhận, khi chúng ta mới vào trường mẫu giáo, là "cháu ngoan bác Hồ". Dù chúng ta lúc đó chưa biết bác Hồ là ai, làm gì ..."

 Cái cách mà chúng ta đã lớn lên
29 Tháng 8 2014 lúc 19:24
Ý định viết note này nảy sinh sau những trao đổi với bạn bè ở một status hôm trước, nói về: Những bài hát tẩy não.
Trong bài viết này, ngoài những điều đã đề cập trong status trên, mình thử liệt kê thêm vài sự việc có tính chất tương tự để bạn bè mình đọc thêm. Những câu chuyện mình nói ở đây có thể chỉ đúng với ai cùng hay gần trang lứa với mình, còn đối với các thế hệ sau này (cách mình chục tuổi hơn) thì chúng có thể không còn đúng nữa. Đây cụ thể là một lược trình - của những gì mình và các bạn cùng, gần trang lứa hầu như đã trải qua từ lúc nhỏ cho đến khi trưởng thành và các phản ứng, tâm lý của chúng ta khi (bị) đặt vào hoàn cảnh đó.
Nhìn lại một quá khứ
Giải thưởng đầu tiên chúng ta nhận, khi chúng ta mới vào trường mẫu giáo, là "cháu ngoan bác Hồ". Dù chúng ta lúc đó chưa biết bác Hồ là ai, làm gì, nhưng cái giải thưởng đầu đời khi chúng ta làm điều tốt, chăm ngoan, giải thưởng làm chúng ta rất đỗi tự hào, vui sướng ấy là đươc làm cháu ngoan của bác Hồ. Chúng ta sẽ phải nghĩ là, ồ, bác Hồ là tuyệt vời, phải chăm ngoan thì mới được làm cháu bác.
Khẩu hiệu đầu tiên chúng ta hô: "Vì đất nước xã hội chủ nghĩa, vì lý tưởng bác Hồ vĩ đại - sẵn sàng". Thứ hai hàng tuần khi làm lễ chào cờ chúng ta thường phải hô khẩu hiệu này, mọi người nhớ không. Ở độ tuổi đó chúng ta làm gì hiểu thế nào là "xã hội chủ nghĩa", thế nào là "lý tưởng bác hồ". Thế thì tại sao họ lại bắt chúng ta hô cái khẩu hiệu đó?
Bài học làm người đầu tiên chúng ta học: "Năm điều bác Hồ dạy". Thật ra nội dung năm điều đó là tốt, nhưng tại sao phải là lời bác dạy để mà học theo. Năm điều đó hầu như ba mẹ nào, thầy cô nào lại không dạy chúng ta được nhỉ?
Hội nhóm đầu tiên chúng ta gia nhập là đội thiếu niên tiền phong HCM, mà phải ai học khá giỏi, phải ngoan mới vào được, có lễ gia nhập hội đàng hoàng. Lúc đó chúng ta luôn tự hào về cái khăn quàng đỏ mà chúng ta đeo hàng ngày (Mọi người chắc ai cũng còn nhớ trên trường cái hình cụ Hồ đeo khăn quàng đỏ cho một cô bé thiếu nhi cùng lứa mà chúng ta thường thấy hồi xưa) ...
Hội nhóm thứ hai chúng ta gia nhập khi chúng ta lớn lên một chút là Đoàn TNCS HCM. Cái thời nhiệt huyết tuổi trẻ, thích hoạt động nhóm, kết bạn, giao lưu ấy thì các hoạt động của chúng ta hầu như đều chỉ gói gọn trong cái tổ chức này vì đây là nơi duy nhất tổ chức các cuộc vui, phong trào, thi cho chúng ta. Nhưng đoàn không phải là hội nhóm dân sự phi chính trị, thay vào đó nó là một hội nhóm có tính chất chính trị: Đoàn TNCS là cánh tay nối dài của đảng. Chúng ta có thể vô tư nhiệt huyết không vụ lợi, nhưng rất nhiều người đã dùng Đoàn như một bàn đạp chính trị để họ tiến thêm một bước nữa: vào đảng. Đoàn, hội còn theo chân chúng ta đến cả thời sinh viên, thậm chí sau này khi chúng ta chọn công việc trong các cơ quan nhà nước.
Môn lịch sử mà chúng ta học từ cấp hai đến hết cấp 3 chiếm đa số là về chiến tích huy hoàng của đảng ta lãnh đạo nhân dân đánh thắng Pháp, Mỹ bắt nguồn từ việc bác hồ ra đi tìm đường cứu nước. Sách sử được viết nên bởi người chiến thắng ấy đã che lấp rất nhiều sự thật hay những bi kịch dân tộc, như "cải cách ruộng đất miền bắc" (từ 1953-1956 -> dẫn đến dòng người di cư từ bắc vào nam mà ngày nay ta gọi là người bắc 54), như thảm cảnh thuyền người sau 1975, những sai lầm sau 1975... Sử này khiến chúng ta rất ghét Mỹ, ngụy và bọn tư bản, sử này cũng khiến chúng ta ghét nhà Nguyễn nói riêng và thời phong kiến nói chung, sử này khiến chúng ta tự hào về đảng, về chủ nghĩa xã hội, về các nước anh em, đặc biệt là Liên Xô (may quá - không có Tàu  ).
Khi chúng ta vào đại học, chúng ta được học thêm Lịch sử đảng, tư tưởng HCM, CNXH khoa học ... Thật ra các môn này dạy lúc này không có tác dụng tuyên truyền lắm (vì chúng ta đã bắt đầu có khuynh hướng chọn lọc, khó dạy hơn xưa  ), mà trái lại chúng được dạy là để khiến chúng ta ... chán ghét chính trị đến tận cổ, coi chính trị là rỗng tuếch, vô bổ thôi (ai hưởng lợi, hè hè).
Ra đời chúng ta đi làm - rơi vào vòng quay cơm áo gạo tiền. Ngoài việc chúng ta hầu như không còn quan tâm chính trị (vì đa số chán ghét chính trị, coi chính trị là vô bổ như nói ở trên), chúng ta sẽ không còn thời gian công sức để phải hơi đâu kiểm chứng lại đúng sai về những điều chúng ta đã học, đã nghe hồi xưa. Nếu không có cơ duyên nào đó, chúng ta hầu như đã bị đóng khung trong một suy nghĩ chung, được nhào nặn từ nhỏ đến lớn
Báo chí chúng ta đọc hàng ngày: là bị kiểm duyệt gắt gao về nội dung và có hàng loạt các bài viết định hướng người đọc về mặt chính trị.
Cơ duyên và ngã rẽ để nghĩ khác
Có thể là khi chúng ta được tiếp xúc Internet, mạng XH (như Yahoo 360, như facebook) vì chúng cho ta những thông tin mà chúng ta không được học trên trường lớp trước kia, những thông tin chúng ta không được xem trên báo chí nhà nước và khiến chúng ta bắt đầu suy nghĩ. Sự tương tác với bạn bè, người thân, trao đổi với họ cũng giúp chúng ta suy nghĩ nhiều hơn.
Hoặc có thể là khi chúng ta có cơ hội ra nước ngoài, để được nhìn ngắm lại xã hội cũ chúng ta ở trước đó, so sánh với môi trường nước ngoài, chúng ta bắt đầu suy nghĩ.
Hoặc giả gia đình chúng ta trở thành nạn nhân bị áp bức của chính quyền (như bị thu hồi đất oan), như bị áp bức bởi tham quan, nó cũng khiến chúng ta suy nghĩ và đặt dấu hỏi ...
Cơ duyên để ... không thoát được
Nếu gia đình chúng ta là gia đình nhà nòi, hạt giống đỏ. Truyền thống gia đình cách mang ấy càng khiến ta tin và yêu vào những gì chúng ta được dạy và học.
Nếu gia đình chúng ta giàu có, sung sướng. Chúng ta đang hạnh phúc, mắc mớ gì phải nghĩ khác, hè hè.
Nếu chúng ta chọn con đường trở thành công an, vào quân đội vì vào đó có nghĩa cơ hội để chúng ta nghĩ khác đi càng ít.
Nếu chúng ta sinh trưởng trong một gia đình không êm ấm, không vẹn toàn, hoặc cha mẹ chúng ta nghèo, khó khăn, không dạy dỗ chúng ta đàng hoàng được, lúc đó chúng ta có thể trở thành ăn cướp, ăn trộm, lừa lọc. Lúc đó càng khó để nghĩ khác.
Hay, chúng ta quá nặng nợ cơm áo gạo tiền, chúng ta không còn thời gian để đọc, để chiêm nghiệm và để nghĩ khác.
Hay a, hay b, hay c ...
Kết
Có thể nói chúng ta bị tuyên truyền, nhồi sọ và tẩy não từ nhỏ, ở những thời điểm chúng ta chưa đủ trưởng thành để có khả năng phản ứng, chọn lọc và loại bỏ những kiến thức ấy ngấm vào mình. Việc sinh ra và lớn lên trong một môi trường bị định hướng như vậy đã ảnh hưởng một cách vô hình và nặng nề đến nhân sinh quan, ý thức của mỗi người mà hầu như không ai biết được.
Việc giải thoát mình khỏi những suy nghĩ bị nhồi sọ là điều phải làm. Nhưng phải nói rằng điều này không dễ, vì đôi khi nó gần với việc phủ định chính mình, với những niềm tin và giá trị mình đã xây dựng từ trước đến này. Ngoài ra phải có một cơ duyên nào đó đến với chúng ta để chúng ta phải đặt câu hỏi, suy tư và thật sự bắt mình phải nghĩ khác, thoát khỏi suy nghĩ cũ, nhận thức cũ (Không phải ai cũng có cơ duyên này).
Chúng ta phải nhận ra những điều đã xảy ra với chúng ta trước kia trong quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn (trong đó ta đóng vai trò là nạn nhân), trước nhất là để giúp mình tỉnh táo không bị ru ngủ như hồi xưa, sau là để không bị lợi dụng để hại người khác và đặc biệt để giúp thế hệ sau, giúp con cháu chúng ta tránh đi vào vết xe chúng ta đã đi - càng nhiều, càng sớm càng tốt. Đó, cũng là mục đích của bài viết này.
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ, hè hè.

Cảm ơn cháu -Trong Hieu SV CNTT - HCM đã viết bài viết này ! Việt nam không thất vọng bởi thế hệ trẻ đã có những người như Trong Hieu !

NGƯỜI MỸ KHÔNG TỐT ? HỌ ĐÃ ĐẾN TẤT CẢ NHỮNG NƠI XẢY RA TỘI ÁC RỒI VỘI VÃ QUAY VỀ.


 Tâm sự 1 cựu bí thư đoàn: Người Mỹ không tốt, họ đã đến tất cả những nơi xảy ra tội ác rồi vội vã quay về.
 Họ đã để bọn gây ra tội ác còn sống sót quá nhiều, cả những kẻ hôi của, bọn này kết hợp với nhau mau tróng làm cho người dân quên đi những tội ác trước kia.
 Chúng làm cho người dân chỉ biết đến những gì sảy ra khi người Mỹ đến, lúc họ ra đi ... và chúng tiếp tục gây ra tội ác mới !
 Ngày hôm nay 12-9-2014 em gái tôi nói. Cô giáo vẫn nhấn mạnh đầy "ác ý" rất nhiều lần những điều như : Trong chiến tranh Tg 2 người Mỹ đến sau cùng ...!
Vâng ! đúng là như thế, trong vai trò người trợ giúp họ không thể đến sớm hơn, họ đến đúng lúc cần thiết nhất và giải quyết những gì người khác không làm được, nhưng lại vội vã ra đi ... để loài người luôn gọi họ là kẻ xâm lược.
 Nhiều người sẽ gào lên và đoán về tôi ...không ! tôi ở Việt nam, chưa được đi nước ngoài hay gặp 1 người Mỹ nào bao giờ.
Nhiều người sẽ gào lên kể lể cho tôi nghe nào Khâm thiên, Sơn mỹ ... tôi cũng biết rõ điều đó vì tôi đã từng là bí thư đoàn. Nhưng tôi cũng còn biết rõ nếu người Mỹ đến muộn hơn thì ngay cả những người dân bị thảm sát ở Sơn mỹ cũng không có cơ hội sống đến ngày đó bởi những thứ vĩ đại như Cải cách ruộng đất, Chỉnh cán, Chỉnh huấn, Chỉnh quân, Cải tạo nông thôn .v.v.
Ngay cả những tên học trò độc ác của đảng như Ponpot, có thể cũng không được sống để gây ra tội ác diệt chủng bởi chắc chắn nó đã bị kẻ độc ác hơn giết cùng với nhiều hơn những người vô tội khác.
 Nhiều người sẽ gào lên ! và những kẻ ngu si thường hay đoán .... Không ! Cha mẹ tôi đều là đảng viên, gia đình tôi "cả nhà làm cách mạng" và cuộc sống rất bình thường, rất đủ để ăn và suy nghĩ ra những điều đúng đắn.
 Nhiều đứa trẻ cao tuổi sẽ gầm lên: Nhưng tao có "Độc lập tự do" .. Vâng ! Tôi còn cũng biết cả điều những kẻ "đạo đức" đó biết rất rõ nhưng không dám nghĩ đến bao giờ đó là Nếu người Mỹ đến muộn hơn thì không những Việt nam, Cambodia, Lào, Trung quốc mà có thể là còn cả Châu á sẽ được hưởng cái "độc lập vĩ đại" còn tốt hơn chế độ thí điểm Khme Đỏ cộng sản rất nhiều.
 Nhiều người được học hành làm súc vật sẽ gào lên ngay cả trong khi Quần đảo Trường sa của Tổ quốc đang dần biết mất, đất nước đang dần biến thành "Trung Hoa Nam" - Rằng tôi là kẻ bán nước ! (Tôi cũng mong được như thế), nhưng chắc chắn tôi không bán cho Trung quốc như đảng đã làm! Nhưng tiếc rằng ai cũng hiểu.
 Nước Mỹ sẽ không mua Việt nam ngay cả khi chỉ với giá của 1 gói thuốc lào cái đất nước hèn hạ này !.....

NÓI XẤU NHÀ NƯỚC !


Các nước như Anh, Pháp, Đức, Mỹ ...v.v.v.. hàng ngày nhận được hàng trăm triệu các bài viết công kích, vu cáo bôi nhọ, đả phá từ chính phía người dân của họ, nhưng không ai bị bắt vì tội chống nhà nước !.
Các lãnh đạo quốc gia đó lại tỏ ra tự hào về việc bị dân chống đối, la ó biểu tình, vẽ mặt xấu, vẽ tranh biếm họa bôi bác họ !
Ngay cả những nước còn nghèo như Philipin, Thái Lan cũng không cần phải lập ra một tổ chức tuyên truyền hay những nhóm dư luận viên nào để chống lại, Còn cảnh sát lại phải đi bảo vệ người biểu tình đề phòng trường hợp những người biểu tình đánh nhau hoặc bị đau ốm, trường hợp người biểu tình lợi dụng đánh lẫn nhau hay đập phá. Cũng có người bị bắt nhưng cũng chỉ bị bắt phạt vì tội đánh nhau hay đập phá đó thôi . Trong khi đó tại đất nước này một thực trạng không có gì để nói cho đỡ khốn nạn hơn, ngày nào cũng có người bị chết vì cướp , hiếp, đánh lộn hận thù, tai nạn giao thông chết vô kể , dân nghèo đói thất nghiệp đi lang thang khắp thế giới để làm thuê những công việc bần tiện bẩn thỉu, làm đĩ, đẻ thuê, bán nội tạng ...Thì cả cái hệ thống khổng lồ nhà nước pháp quền ấy chỉ có mỗi việc là tham nhũng và ngồi nghe ngóng xem có ai nói xấu mình không ! Rồi tìm mọi cách đàn áp bắt bớ vì tội ...nói xấu nhà nước !
Ô thế chẳng hóa ra mỗi mình mình đẹp ?
ĐÃ ĐẾN LÚC ĐẢNG KHÔNG THỂ ĐƯA RA MỘT ĐẤT NƯỚC NỢ NẦN VỚI ĐẦY DÃY CÁC CÔNG TRÌNH KÉM CHẤT LƯỢNG, KÉM HIỆU QUẢ, THẬM CHÍ BỎ HOANG VÀ BẢO ĐÓ LÀ XƯƠNG MÁU VÀ THÀNH QUẢ 70 NĂM CÁCH MẠNG ĐƯỢC !
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=376420992506037&set=a.110130685801737.19932.100004144171500&type=1

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2014

CHÚNG TA LÀM GÌ CÓ NHÀ NƯỚC NÀO ?

 Nhà nước là gì ? -
Là một nhóm người được thuê, nuôi bằng tiền của dân, họ phải chịu trách nhiệm về tất cả những gì xảy ra trong đất nước.
Thậm chí trong một vụ cướp của giết người - Nhà nước phải chịu trách nhiệm về người dân đã bị cướp giết và cả trách nhiệm đã dẫn đến việc người dân vì lý do nào đó biến thành kẻ cướp - Khái niệm này không có ở Việt nam !
Nhìn những khuôn mặt méo, hốt hoảng, sợ đến thảm hại của lãnh đạo các nước khác khi vì dù chỉ có một công dân nào đó của họ gặp tai nạn. Tôi hiểu rằng ngoài cái trách nhiệm lương tâm của người lãnh đạo, tất nhiên họ cũng rất lo từ truyện đó chiếc ghế của họ có thể bị lung lay ! - Nhưng như thế cũng đã là quá "khác thường" so với hệ thống tư duy của người Việt nam.
 Ở Việt nam hoàn toàn khác, khi thấy nhân dân bị chết la liệt trong các tai nạn thì nó lại là cơ hội cho các lãnh đạo "thể hiện mình", thể hiện "chủ nghĩa anh hùng cách mạng" .... Thậm chí còn mượn cớ đó để xây dựng những công trình tham nhũng để tiếp tục gây nên các tai nạn ,
Việt nam làm gì có nhà nước hay chính phủ nào ? Chỉ có một bộ máy tuyên truyền khổng lồ để nhận những việc họ không hề làm và đổi thừa những việc họ gây ra hay phải chịu trách nhiệm, Cùng với 1 hệ thống công cụ tinh vi, tàn ác để ngăn chặn sự thật như một thế lực thù địch.

Mong đừng nói những câu nhàm chán rằng Tây nó thế nọ, thế kia, ông sang đó mà ở. Khái niệm này chính được dút ra từ cha ông ta thủa trước, bản thân dân quê tôi nhiều người vẫn nhớ bao chuyện tương tự thời phong kiến như truyện ông Lý trưởng Tôn mất chức, bị phạt vạ vì khi tầu hỏa chạy qua xã có 1 đứa trẻ nào đó đã ném đất đá lên tầu, hay câu chuyện nhiều người biết về ông quan huyện Nguyễn Sinh Sắc bố ông Hồ mất chức quan vì đã để một tù nhân chết trong trại giam hàng thế kỷ trước. 

TẠI SAO NỢ NHIỀU THẾ ?

Một đất nước chỉ biết đào quặng, hút dầu lên để bán, gọi là xuất khẩu nhưng thực ra toàn là bán nông sản thô như Châu phi cách đây vài thế kỷ, cái ốc cái vít cũng chưa làm được, liên kết với nước ngoài nhưng thực ra là cho thuê đất, liên doanh thì với thế mạnh là lao động giá rẻ ...Thì sao lại nợ nhiều đến mức đi vay về để trả lãi ?
Tôi đã sáng mắt từ chính những bạn trẻ mà tôi đang có ý định dạy bảo họ:
Theo họ:
- Tất cả các động lực phát triển của kinh tế Việt nam là tham nhũng, vì tham nhũng mà người ta cứ vay tiền nước ngoài về xây dựng lung tung chứ trả có một tí vì quốc kế dân sinh hay tương lai gì cả đâu bác ạ !
- Bác đừng vội cho là cháu nói quá, đúng là lúc đầu khi vạch ra cái nền kinh tế thị trường thì người ta cũng có ý tốt nhưng nó chỉ nằm trên giấy thôi, rồi ngay sau đó sự tệ hại phát triển theo cấp số cộng, còn đến giờ nó theo cấp số nhân ...lúc đầu là tìm ra nhu cầu xây dựng để mà tham nhũng, số đấy rất ít. Mà bằng những cụm từ hoa mỹ người ta vẽ ra các nhu cầu không cần thiết để mà tham nhũng.
Tiền đi vay biến thành tiền tham nhũng và những đống rác khổng lồ !

NẾU TRẢ NỢ VIỆT NAM SẼ QUAY LẠI THỜI PHONG KIẾN !

Riêng điều này tôi không đồng ý với các bạn trẻ dù các bạn hơn tôi về tính toán, về các phân tích các chỉ số. Chúng ta không thể quay lại thời kỳ phong kiến được, các bạn nói thế vì các bạn đã nhầm thời phong kiên TK 18 theo cách mà đảng đã tuyên truyền thôi, thậm chí nói là "tiến lên thời phong kiến" cũng trả có hy vọng, Hơn nữa số tiền ta vay mà không có hy vọng trả cho Trung quốc nó lại không đơn giản là tiền hay lãi mà là vận mệnh của đất nước tội nghiệp này !
Ôi ! lạnh toát cả người,tôi thực sự muốn Việt nam được quay lại thời kỳ mà bác gọi là "đen tối" đó!

SỰ NGHIỆP BÁC HỒ - CON SỐ KHÔNG NGHIỆT NGÃ !

Xin đùng vội suy nghĩ chuyện Việt nam nợ nần hay vỡ nợ gì đó như những gì tương tự vẫn thường diễn ra trên thế giới, Chúng ta không hề nợ hay vỡ nợ bởi chúng ta có buôn bán gì đâu ? Năng lực xuất khẩu với các chỉ số thì ai cũng biết kể cả báo cáo láo thì cũng có thể nói Việt nam không làm gì mà chỉ đi vay về để đốt vào tham nhũng
Thế mà gọi là vỡ nợ thì "xa hoa" quá !
Chúng ta đã gán nợ đất nước, cầm đồ tương lai con cháu bởi một thứ không có gì có thể vô giá trị hơn đó là THÀNH TÍCH của đảng, của bác hồ!. Mà lại cố sống cố chết chứng minh cũng chỉ vì muốn bám vào đó để đục khoét chứ nhà nước bây giờ cũng có tin yêu chó gì đảng với cả bác ?

ĐẢNG KHÔNG THỂ ĐƯA RA MỘT ĐỐNG SỔ NỢ VỚI MỘT ĐẤT NƯỚC TOÀN NHỮNG CÔNG TRÌNH KÉM PHẨM CHẤT ĐỂ GỌI ĐÂY LÀ THÀNH QUẢ 70 NĂM ĐƯỢC

 Không nên nói tuổi trẻ trong nước vô cảm. hay u mê, có chăng là chúng ta chưa thực hiểu họ.
Một bạn trẻ khoa KT đã ra trường sau khi xem bài tôi viết đã phê phán thẳng thừng và nói : - Không biết bây giờ ai còn muốn quan tâm tới những chuyện cao siêu như chú ?
 - Hoặc giả như người nào đó còn quan tâm thì chắc cũng già lắm rồi, có hiểu ra cũng không để làm gì !
 - Chúng cháu cũng không nghĩ gì nhiều hay nghĩ xa, chỉ nói thêm cùng các bác các chú thế này : Đã đến lúc Đảng Cộng sản không thể chìa ra một đất nước gồm toàn những công trình kém chất lượng, không hiệu quả, không thích hợp, thậm chí bỏ hoang cùng với một đống sổ nợ và bảo - Thưa thế hệ tương lai đây là xương máu và thành quả của bẩy tám mươi năm cách mạng
 Thế đấy ! Tôi ngồi lặng người và thật sự không biết có nên tiếp tục viết nhật ký Faceboock nữa hay thôi.



!

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2014

KHOÉT THÊM VẾT THƯƠNG ĐỂ BAO CHE TỘI LỖI

Triển lãm CCRĐ: Khoét thêm vết thương để bao che tội ác? Phần II
Thật ra, trước khi đến tham dự cuộc Triễn lãm này, hẳn nhiên là mọi người dân Việt Nam từ già đến trẻ không ai không ít nhất một vài lần trong đời đã được nghe, được nói đến sự rùng rợn, sự bất nhân trong cuộc CCRĐ đã từng xảy ra trên đất nước ta. Thế nên, việc người ta đến, để xem, để tham quan, tham dự không chỉ là việc xem nó ra sao, mà điều cơ bản là để xem thái độ nhìn nhận với những tội ác đã gây ra như thế nào.
Như trên đã nói, việc trưng bày hiện vật tại cuộc Triển lãm này, gợi nên một cuộc đấu tố mới, mà nạn nhân là oan hồn của hàng trăm ngàn người đã chết, đã điêu đứng, đã tán gia bại sản trong biến cố cả xã hội lên đồng cướp đoạt có tổ chức mang tên CCRĐ.
Hiện vật xưa và hiện thực nay: Chân mình cứt lấm bê bê
Những vật dụng đời thường của người dân xưa kia được mua sắm bằng sức lao động, trí tuệ và công sức mồ hôi, nước mắt của họ được đưa ra như những bằng chứng tố cáo họ đã “bóc lột người dân Việt Nam hết sức thậm tệ” mới có những thứ này. Đó là sập gụ, tủ chè, nồi đồng, áo quần đẹp.. bên cạnh người nông dân bị bóc lột là tấm áo vá chằng vá đụp, ngôi nhà tranh vách đất được tạo dựng lại. Nhìn những vật dụng này, nó gợi cho người xem lòng căm thù bọn bóc lột. Sự bóc lột đó ra sao? Đó là những chiếc thùng hai đáy, khi người vay đến đáy trên và khi trả thì phải trả đáy dưới. Thế là bóc lột, thế là ngồi mát, ăn bát vàng. Mặc dù việc vay, trả là thỏa thuận giữa người vay và người cho vay.
Thế nhưng, khi xem những hiện vật kia, những câu hỏi sau đây hiện ra cần lời đáp. Đó là vì sao, ngày xưa Đảng nhất định phải lãnh đạo nhân dân lật đổ địa chủ thống trị, cướp bóc, bắn giết họ và tiêu diệt họ?
Nếu những vật dụng như đang trưng bày kia đã nung nấu căm thù của người dân? Vậy thì ngày nay người dân sẽ xử lý thế nào với những cán bộ cộng sản đi những chiếc xe trị giá 3.000 con trâu? Những ngôi biệt thự giá hàng ngàn cây vàng mà cán bộ cộng sản “mượn” của dân nhưng không trả trong khi dân còn phải tự tử để lấy tiền phúng viếng cho con đi học?
Nếu vì những chiếc thùng hai đáy kia làm cho người dân khốn khổ. Thì nhân dân Việt Nam ngày nay cần phải làm gì khi họ nghiễm nhiên bị trấn lột từ phía nhà nước từ tiền viện phí, học phí, giá cả, xăng dầu, các loại thuế, phí từ cầu đường, cho đến nhà vệ sinh… và cả nghĩa địa. Thậm chí ngay cả nhà cửa đất đai cha ông họ đổ máu xương mới xây dựng lên được mà đảng thích áp đặt ra sao thì buộc người dân phải chịu như vậy, nếu không thì đã có… nhà tù và súng đạn?
Nếu người nông dân phải vùng lên lật đổ chính quyền phong kiến ngày xưa, vì quan lại sống trong những ngôi nhà đẹp đẽ trái ngược với những ngôi nhà đất xiêu vẹo, thì ngày nay, sau hơn hai phần ba thế kỷ theo sự lãnh đạo của đảng đi cướp phá giai cấp bóc lột, họ sẽ phải làm gì khi những đảng viên đang sống trong những biệt thự xa hoa, lộng lẫy? còn người dân sống trong những“đặc khu ổ chuột giữa Sài Gòn”, Hà Nội, thậm chí bị cướp mất đất đai nhà cửa khi phải lưu vong trên chính quê hương mình?
Phải chăng, tội lỗi của địa chủ, quan chức phong kiến ngày xưa là ở chỗ họ không biết cách có cô em nuôi cho tiền xây biệt thự lộng lẫy như Tổng Thanh tra Chính phủ, không biết cách dán hộp các tông ngoài giờ kiếm tiền mua nhà khủng như Thống đốc ngân hàng nhà nước Lê Đức Thúy, không biết cách trồng cao su xây biệt thự như Chủ tịch Bình Dương hoặc không biết đẻ con nhiều tiền để xây dinh cơ khổng lồ như Bí thư Tỉnh ủy Hải Dương?
Thực chất, những địa chủ khi xưa, những quan lại phong kiến thời đó, họ chỉ thiếu và thua một điều: Họ không đủ khả năng và không có cơ hội để trơ trẽn và bất chấp liêm, sĩ, nhân cách như những đảng viên ưu tú kia của Đảng CS. Có lẽ, cái hạn chế của bọn đế quốc, phong kiến so với đạo đức, văn minh CS là chỗ đó, tức là đã không tạo ra được những cán bộ ưu tú như “Đảng ta”. Và kết cục là đã thua, “đảng ta” đã cướp được chính quyền từ họ.
Bên cạnh tôi, các nhà báo, đài truyền hình đua nhau phỏng vấn, ghi hình những người nói lên cảm xúc khi thăm triển lãm, ca ngợi cuộc CCRĐ vĩ đại. Một người đang “chém gió” hăng say trước máy quay truyền hình rằng: “Nhiều tác phẩm như Tắt Đèn, Kim Lân… nhưng bây giờ tôi mới thấy một chiếc áo nông dân vá chùm vá đụp…”. Tôi hỏi ông ta:
- Thưa ông, ông nghĩ gì cuộc CCRĐ để nhằm “đưa lại ruộng cày cho nhân dân”, giờ ruộng đất lại vào tay quan chức của nhà nước, của đảng. Vậy ông nghĩ gì và liệu có phải làm lại cuộc CCRĐ đó không?
Câu trả lời của ông ta là: Chính sách đất đai là sở hữu toàn dân, nhà nước quản lý, là nọ, là kia… nhưng ruộng đất bây giờ ai chiếm hữu thì… tôi không biết.
Nạn nhân ca ngợi thủ phạm và mơ ước tiếp tục CCRĐ
Với súng, đạn, sắt thép và nhà tù cùng với hệ thống loa tuyên truyền triền miên, dai dẳng mọi nơi mọi lúc, thật sự đảng CS đã làm được một điều kỳ diệu: Tẩy não người dân.
Cái gọi là Cuộc cách mạng tư tưởng và văn hóa của Cộng sản thành công đến mức các nạn nhân tự nguyên tung hô, ca ngợi thủ phạm. Đau đớn và xót xa cho thân phận những kẻ cả tin và mê muội đến tận cùng. Tôi đã từng nghe về những nạn nhân cho đến khi bị đảng chặt đầu vẫn hô vang “Hồ Chủ tịch muôn năm” hay “Đảng CS muôn năm” mà không thể nào tin nổi.
Thế nhưng, đời lắm sự bất ngờ.
Trong phòng triển lãm, một ông già, ngực đeo mấy tấm huân chương tự xưng là con địa chủ, xúm quanh là các phóng viên truyền hình. Ông đang say sưa kể cho các phóng viên về truyền thống mấy đời yêu nước của nhà mình. Nào là ông cậu của bố ông là ông Hai Hiên, người làm đầu bếp đã đầu bỏ thuốc đầu độc cả Trung đoàn lính Pháp tại Hà Nội trong vụ Hà Thành đầu độc nổi tiếng trước đây và bị chặt đầu, còn ông thì đi bộ đội chiến đấu vì đảng, vì nước. Tôi hỏi ông:
- Bác cho biết, cuộc trưng bày này có ý nghĩa gì không? khi mà quan chức nhà nước giờ còn nhiều đất đai hơn cả địa chủ ngày xưa?
- Nếu bây giờ có CCRĐ, thì bác sẽ xung phong làm đao phủ để đi chém những thằng đã chiếm lại đất đai, tài sản của nhân dân, của những người nghèo. Hiện nay còn nhiều tầng lớp ăn trên ngồi trốc.
- Vì sao?
- Vì bây giờ nó bóc lột dân tợn quá.
- Bây giờ vẫn còn bóc lột sao?
- Bóc lột quá đi chứ.
- Xin hỏi bác thêm một câu: Vừa rồi, bác nói một câu là nhờ có “bác Hồ”. Vậy “bác Hồ” là người đứng đầu chính phủ lúc bấy giờ có chịu trách nhiệm gì về vấn đề này không? Hay mấy giọt nước mắt đó ông đã phủi hết trách nhiệm về tội ác của CCRĐ?
- Nói thế thì… hôm nay tôi không mang một tài liệu của Hoàng Tùng nói về việc này…
Vậy đấy, với những nạn nhân, họ vẫn luôn coi “bác Hồ” và đảng vô tội. Đó mới là thành công, mới là ngoạn mục.
Tò mò, tôi gặp lại ông sau triển lãm. Ông cho biết: Ông tên là Lê Đình Phúc, năm nay 73 tuổi. Bố ông là Lê Đình Hàm, một người có công với đảng và tuyệt đối tin tưởng “bác Hồ”. Thế nhưng, khi cơn bão CCRĐ do đảng CS đưa đến, lưỡi hái của đảng đã không chừa cả người bạn của đảng là bố ông. Ông Lê Đình Hàm bị bắn chết cùng một lúc với bà Nguyễn Thị Năm vào ngày 09/7/1953 tức là 29/5 âm lịch.
Điều mà ông tâm đắc là cho đến nay, là ngay khi bị bắn chết, bố ông vẫn hô to: “Hồ Chủ tịch muôn năm”, “Đảng Lao động VN muôn năm” và coi đó như hành động vẻ vang chứng tỏ sự vô tội của bố mình. Tiếc thay, dù đã hô thật to cả Đảng và “Bác” thì cái mạng cũng không thể bảo toàn. Nghe ông say sưa kể, tôi chợt nghĩ: Không rõ, nếu có “Bác” ở đó, thì liệu “bác” có cứu Cụ Lê Đình Hàm khỏi lưỡi hái của đảng hay không?
Và từ đó đến nay, ông đi khiếu nại từ trung ương đến địa phương, nhưng chưa có chỗ nào giải oan cho bố ông, ngoại trừ ông Trần Đức Lương cấp cho bố ông Huân Chương kháng chiến. Ông đưa tấm ảnh ba cái đầu đặt trên đất nói rằng: Đây là đầu của Hai Hiên, cậu bố ông đã bị Pháp giết man rợ khi đầu độc nhà bếp của chúng. Tôi buồn cười bảo:
- Đầu độc giết cả trung đoàn của Pháp mà nó giết thì có man rợ bằng bây giờ dân không làm gì mà đưa vào đồn công an ra còn cái xác và được báo là tự tử không ông?
Ông ngẩn mặt nhìn tôi rồi nói: “Anh nói đúng, nhưng… thẳng thắn quá”.
Video: Phỏng vấn tại Triển lãm CCRĐ:
https://www.youtube.com/watch?v=LX3HgABRbbE
CHỈ KHÁC BỌN KHƠ ME ĐỎ LÀ VIỆT NAM GIẾT CÓ KẾ HOẠCH, GIẾT TỪ TỪ, GIẾT DẤM DÚI ... NGAY CHÍNH CẢ ĐỒNG ĐỘI, ĐỒNG CHÍ, ÂN NHÂN CỦA MÌNH !
LÝ DO RẤT ĐƠN GIẢN ĐỂ CHO MỘT CON NGƯỜI DUY NHẤT ĐƯỢC SUY TÔN ĐƯỢC NỔI TRỘI, ĐỂ KHÔNG CÒN AI SỐNG XÓT ĐỂ BIẾT NHỮNG ĐIỀU BÌ ỔI CỦA MÌNH ĐÓ LÀ HỒ CHÍ MINH !http://tinxuongduong.blogspot.com/2014/09/en-cu-la-tieng-keu-au-cua-toi-tran-inh.html#.VAyASMJ_vFA

Những ngày gần đây, dư luận đang chú ý một cuốn sách, được in tại Mỹ, của tác giả Trần Đĩnh, viết về chính trị nội bộ của Đảng Cộng sản Việt Nam.
Tác giả sách phát hành ở hải ngoại, Trần Đĩnh, chia sẻ vì sao viết cuốn sách với nhiều chi tiết 'thâm cung bí sử' về Đảng.
Ở văn phòng mới dọn đến của Tổng bí thư mùa thu 1949. Hàng đầu toàn ngồi xổm, từ trái qua, vợ Hà Xuân Trường, Lê Ðạt, Hồ Chí Minh. Ngoài cùng bên phải là Trường Chinh, áo blu dông Mỹ trắng. Hàng sau đứng đầu bên trái là Hà Xuân Trường, thư ký tòa soạn báo - (hình do tác giả Trần Đĩnh cung cấp)
Cuốn sách Đèn Cù, được công bố dịp này ở hải ngoại là một 'lời kêu đau' của người viết, theo nhà văn Trần Đĩnh, tác giả cuốn tự truyện vốn đề cập nhiều chi tiết được cho là 'thâm cung bí sử' về Đảng Cộng sản Việt Nam và các 'góc khuất' trong đời tư của cố Chủ tịch Việt Nam, ông Hồ Chí Minh.
Trao đổi với BBC hôm 01/9/2014 từ Việt Nam, ông Trần Đĩnh giải thích lý do và dự định viết và công bố cuốn sách, mà theo ông đã được khởi thảo từ năm 1991 để hưởng ứng lời kêu gọi của cố Tổng Bí thư ông Nguyễn Văn Linh về 'phá tan sự im lặng đáng sợ'.
Tác giả cũng nói ông quyết định hoàn tất cuốn sách để gửi ra hải ngoại công bố, vào thời điểm Trung Quốc hạ đặt giàn khoan Hải Dương 981 ở Biển Đông vào đầu tháng 5 năm nay để gửi một thông điệp cho Đảng.
Sự thực
Ông Trần Đĩnh cũng nói do nội dung của cuốn sách có nhiều thông tin được cho là nhạy cảm, mà sách của ông không thể công bố trong nước, và ông buộc phải gửi ra hải ngoại, sau lần chỉnh sửa, bổ sung cuối cùng vào đầu tháng 5/2014.
Ông Trần Đĩnh, sinh năm 1930, ở Hải Hưng, nguyên nhà báo của các cơ quan báo chí của Đảng như Sự Thật, báo Nhân Dân.
Ông là cây bút chuyên được đặt hàng hoặc mời viết tiểu sử, tự truyện, hồi ký cho các nhân vật cao cấp trong Đảng, trong đó có ông Hồ Chí Minh, ông Trường Chinh, cố Tổng bí thư Đảng.
Sách đề giá 25 Mỹ Kim, xuất bản bởi Người Việt Books. Có thể vào Amazon.com để mua.

CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT - CUỘC THỦ TIÊU NHÂN CHỨNG VĨ ĐẠI !

Họ đã làm như thế để không ai biết đến quá khứ, để cả đất nước này tin rằng trước cách mạng nhân dân ta chỉ hoàn toàn là tăm tối, Tất cả những gì tốt đẹp chỉ có thể bắt đầu từ khi có cách mạng.
Họ đã giết hết những người có thể biết nạn đói 1945 hậu quả của chiến tranh thế giới lần thứ, còn do chính bàn tay phá hoại của họ nhân danh cách mạng.
Còn gì đáng sợ hơn khi tất cả những lực lượng tiến bộ trên thế giới cùng tham gia cuộc chiến với chủ nghĩa phát xít, trong khi họ tìm mọi cách gây rối phá hoại, tìm mọi cách hưởng lợi mà không tốn sức lực.rồi ngay khi cướp được quyền họ đã giết hết những người đã tham gia chống phát xít.
Như thế vẫn chưa đủ để che mắt thế giới vừa để tạo ra một chiến thắng tưởng tượng gây ảnh hưởng với nhân dân, ngay sau khi thủ tiêu, loại bỏ các nhà yêu nước, người có tài trong chính phủ do chính HCM đứng ra thành rồi vu khống, bôi nhọ họ và ra đình họ ......

Kết cục của TẮT ĐÈN và CHỊ DẬU
Tran Manh Hao
Nhà văn Kim Lân, bạn vong niên của văn hào Ngô Tất Tố, trong một bữa TMH được hầu rượu cụ Kim Lân, cụ hơi say, vừa rơi nước mắt vừa kể : "Tao thương bác đầu xứ Tố vô cùng, chúng nó đấu tố bác Tố độc ác quá nên bác đã thắt cổ tự tử chết ngày 20-4-1954 tại rừng Yên Thế, mày mà nói với ai tin này thì chế độ thịt mày đấy Hảo à...". Nay nhà nghiên cứu văn học Thái Doãn Hiểu đã công bố bí mật động trời này trên Internet cả vài năm nay, tịnh không thấy các báo đảng đính chính; người ta nói : Việt Minh làm thinh đồng ý. Bài chân dung bốn câu TMH viết dưới đây tưởng nhớ nhà văn hóa lớn, văn hào Ngô Tất Tố đã gần 40 năm, in trong tập thơ "Tứ tuyệt TMH" :
NGÔ TẤT TỐ (1894 - 20 tháng 4 năm 1954)
Thơ Trần Mạnh Hảo.
"Việc làng" văn nghệ "Tắt đèn" anh
"Lều chõng" mà chi thác đoạn đành
May còn Cụ Cố ngàn năm tuổi
Để làm nhà ngói hóa nhà gianh
Sài Gòn 1976
T.M.H.
Ghi chú : " Việc làng", "Tắt đèn", "Lều chõng" ba tiểu thuyết lớn của Ngô Tất Tố. Cụ Cố : nhân vật trong tiểu thuyết "Tắt đèn"

Ảnh : nhà văn Kim Lân.

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

Con tôi đã thờ chính kẻ giết cha nó !

 Có thể là tôi quá tàn nhẫn với những người còn sống, nhưng những gì ông Phạm Tuyên đã làm không đơn giản chỉ là tội lỗi với cha đẻ của mình, mà chính là cái ông ta đã gây ra cho thế hệ chúng tôi, với những bài hát của ông, những sáng tác rất hay, như những thanh âm ma quái, mang mầu chết tróc đã nâng bước chúng tôi theo con đường của kẻ vô luân, đẩy bao lớp người vào cuộc chiến tương tàn :
- "Như có bác hồ trong ngày vui đại thắng !"
Phạm Tuyên ơi ! là Phạm Tuyên ! có chiến thắng nào giữa những người dân cùng đất nước, những người cùng dòng máu mà lịch sử nhân loại này dám ca ngợi gọi là "Đại thắng" như ông không ? Bài hát của ông cất lên khi khắp nơi trên chiến trường còn vương khói với la liệt xác những người trai nước Việt của cả hai đầu chiến tuyến ...mù tử thi không làm ông vấy bận, ông là người có tâm hồn ác quỷ mang bộ mặt hiền lành hệt như cái kể giết cha ông mà ông vẫn tôn thờ !

 Người ta giết bố ông thời loạn lạc, tội đó chưa hẳn đã là quá lớn, nhưng người có ăn học mà lại mù quáng đến độ 70 năm u mê không tỉnh lại được nổi một ngày thì trách sao nỗi mù lòa lũ dân đen như chúng tôi đây ?

Phạm Tuyên ! ông còn tàn ác và gây hại hơn kẻ đã giết cha ông trăm ngàn lần.

TRONG CƠN SỢ HÃI CON NGƯỜI MUỐN TÔN THỜ

  SỰ MÙ QUÁNG LÀ KHÔNG CÓ GIỚI HẠN !

Khi nói đến mù quáng người ta dễ liên tưởng đến bọn khủng bố nhưng thật ra nó còn đi sau chúng ta nhiều,
.. hiệu ứng đám đông với tư duy cũ nát ngày nay ở Việt nam vẫn còn khá phổ biến, giữa thủ đô văn minh hàng trăm ngàn giáo sư , tiến sỹ , kỹ sư nhưng vẫn luôn bị đám thất học nó dắt mũi, người ta dễ dàng bị một mụ góa mù chữ nhà quê bói toán lảm nhảm lừa mỵ, thậm trí mấy tay lang băm, trộm cắp thất nghiệp khi cần cũng biến thành "thánh cô", "thánh cậu" .. cả thành phố Hà nội bị băm nát bới cơ man, hằng hà, sa số, nào là đền thờ miếu mạo linh tinh ..chẳng nguy nga bề thế hay có trật tự khuôn mẫu gì cả cứ lung tung lôm côm như cái bản mặt của lũ sư cô hồn, đám thầy cúng, bói toán, kiều hồn, ngoại cảm nhan nhản khắp nơi !
 Vậy có gì ngạc nhiên đâu khi cách đây 70 năm, dân ta lúc đó còn mu muội hơn nhiều lần đã bị đảng bác hồ dẫn giắt vào cuôc cách mạng "giết dân" long trời lở đất !
 Táng tận lương tâm. ẩn nấp trong rừng chờ Mỹ, Tưởng, Nga đánh xong quân Nhật thì lao ra cướp mấy kho thóc, rồi hô là chính ta đây đánh đuổi phát xít Nhật ! .. còn sáng tác cả ca khúc diệt phát xít như thật, dân
nào nghi ngờ, chưa thần phục thì mở cuộc thanh trừng giết chóc tràn lan mang danh cách mạng !
  Cải cách ruộng đất là cơ hội to lớn nhất để xác lập cái vị thế bấp bênh của mình vì đã không hề tham gia chiến đấu, đảng bác lúc đó thực thi một việc chưa từng có trong lịch sử Việt nam, giết người vô tội có tổ chức có tính toán, hành hạ sỉ vả trước khi giết, để kẻ không có tội lại có cảm giác như mình có tội thật,  không còn phản kháng, gia đình con cháu không dám oán thán,
dùng những thành phần vô học lười biếng đố kỵ nhất trong cộng đồng để ma mị, ấn vũ khí vào tay dân đen để giết ngay chính anh em họ hàng của mình rồi chuyền cảm hứng say máu giết chóc, cả làng đi xem giết ông hàng xóm hiền lành mà tưng bừng như vào hội, biến tội ác của đảng thành cơn điên loạn trong nhân dân nghi ngờ sợ hãi, không dám nghĩ, không dám nói, không dám biểu cảm thương yêu như một giống người.
Sự sợ hãi cùng cực lại kết hợp diệu kỳ với cuồng nộ tôn thờ cả dân tộc bị một loạt những cú đánh thâm độc hạ gục biến thành đám cuồng tín căm thù theo chỉ dẫn của kẻ thù giết cha mình, sự hành xác tập thẻ đã biến kẻ tội đồ thành một vị thánh nhân
 Cải cách ruông đất và hàng loạt các cuộc thanh trừng, chỉnh cán, chỉnh huấn, chỉnh quân đẫm máu là cách làm bài bản của một đảng nấp trong rừng, đi hôi của chiến tranh bỗng thoắt cái chở thành người anh hùng "đánh phát xít nhật" dù đảng chưa hề bắn một viên đạn nào
về phía quân Nhật....

MỘT CHIẾN THẮNG VĨ ĐẠI, ĐÊ TIỆN, BẨN THỈU NHẤT, TRONG LỊCH SỬ LOÀI NGƯỜI!



 Suốt cuộc kháng chiến chống Nhật, quân của Mao trạch đông vừa yếu, vừa ít lại luôn tìm cách tránh né, trốn chui, trốn nhủi, trước quân Nhật. Giao ước đồng minh với Tưởng giới Thạch thực ra chỉ để nhận được trợ giúp chút ít lương thực vốn rất ít ỏi của quân Tưởng và tạo cớ để Mao cho quân chuyên lén lút đi ăn xác thối như loài linh cẩu . ( hôi của, nhặt nhạnh thức ăn, ăn trộm vũ khí sau các cuộc đánh nhau giữa quân Nhật và quân Tưởng) .
Đồi bại hơn họ còn thường xuyên tổ chức đánh lén quân của Tưởng ngay sau các trận đánh, lúc các binh sĩ đã quá sức, mệt mỏi hoặc bị thương.
Sau này trong tư cách người độc quyền bịa sử, đảng cộng sản TQ có đưa ra khoe 2 trận đánh đối đầu trực tiếp với quân đội Nhật, dù có chuyền thống phét lác họ cũng thể, không dám đưa ra kết luận thắng thua trong 2 trận bắn nhau nhỏ bé đó. (Thực tế là thua to, chạy vãi cứt, chết gần hết).
Nhiều lần đảng cộng sản đưa ra con số quân của Mao thương vong trong cuộc chiến này là 580 000 người nhưng họ lại không thể tìm ra được bất cứ bằng chứng về tổng số những trận đánh có thể thiệt hại đến con số bằng 1/10 con số đó, kể cả việc họ có nhận vơ vài trận đánh nhỏ tham gia cùng quân Tưởng .
( Quân của Mao tham gia 11 trận cùng quân Tưởng nhưng với số quân không đáng kể, chủ yếu là tải lương, cứu thương vận chuyển đồ đạc).

Cá nhân tôi có thể công nhận con số thương vong này cho ĐCS TQ .
(Thực tế là có thể nhiều hơn thế). Nhưng phải đính chính là tuyệt đại đa số quân giải phóng nhân dân trung quốc "hy sinh" trong cuộc chiến này là do chết đói, một phần chết do dịch bệnh, một phần do bắn giết, ăn thịt lẫn nhau vì đói, vì các cuộc thanh trừng, tranh giành quyền lực diễn ra liên miên của Mao và các đồng chí của mình.

Đảng Quốc dân của Tưởng cùng quân đội của họ dã đóng góp vô cùng lớn lao cho cuộc chiến tranh thế giới 2 , cho sự nghiệp giải phóng Châu á nói trung và giải phóng Trung quốc nói riêng nhưng do thiệt hại quá nặng nề lại bị đảng cộng sản phá hoại, chia rẽ nội bộ, ngay trong lúc đang dốc sức cho chiến trường nên khi vừa giành được chiến thắng họ đã bị đảng cộng sản của Mao dưới sự trợ giúp đắc lực của Nga nhanh tróng, cướp mất thành quả.....
Ngày năm 1949 sau khi bức hại dã man hàng ngàn thương, phế binh của quân đội chiến thắng
 Mao và đảng cộng sản đã giành một chiến thắng ĐÊ TIỆN BẨN THỈU NHẤT TRONG LỊCH SỬ LOÀI NGƯỜI!

Sự vĩ đại nhất của đảng cộng sản Trung quốc Mao là lừa dối khủng khiếp ! Và rồi họ đã chuyền cái cảm hứng Muông thú ấy cho cách mạng Việt nam (lúc đó Hồ chí minh được cho phép đi trước làm thí nghiệm 2-9-1945)
 



1- Trong Chiến tranh W2 Người Mỹ không hy sinh cho dân Việt nam ! Họ đã chết cho cục đất trên đó có người VN sinh sống !

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=373863679428435&set=a.110130685801737.19932.100004144171500&type=1

2- MỘT CHIẾN THẮNG VĨ ĐẠI, ĐÊ TIỆN, BẨN THỈU NHẤT, TRONG LỊCH SỬ LOÀI NGƯỜI!

https://www.facebook.com/photo.php?fbid=373907362757400&set=a.110130685801737.19932.100004144171500&type=1
3- SỰ VĨ ĐẠI CỦA HỒ CHÍ MINH LÀ CÓ THẬT
NHƯNG ĐÓ LẠI LÀ SỰ DỐI TRÁ ĐÊ TIỆN MỘT CÁCH VĨ ĐẠI.
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=373827206098749&set=a.110130685801737.19932.100004144171500&type=1
4- #ĐÈNCÙ #BÁCHỒ - #VỚVẨN
https://www.facebook.com/photo.php?fbid=373441386137331&set=a.110130685801737.19932.100004144171500&type=1

Lũ choai choai - mầm hậu họa cho đất nước

MỘT NGHỊCH LÝ LÀ HIỆN NAY CÓ MỘT THẾ HỆ CHOAI CHOAI ĐANG TÌM CÁCH RAO GIẢNG CHO CHÚNG TÔI VỀ KHÁI NIỆM YÊU NƯỚC !
VỀ #BÁCHỒ !

Thậm chí chúng còn nhân danh một bác hồ tưởng tượng nào đó vừa mới học được qua ti vi và các lớp học cấp tốc tuyên truyền của bọn quan tham nhũng bán nước !
Chao ôi ! không hiếm cảnh những cựu chiến binh, lão thành cách mạng từng phục vụ bác Hồ, từng tham gia kháng chiến bị lũ trẻ trâu này gọi là "phản động" .
Đúng là đã từng có 1 bác Hồ nhưng chắc chắn không phải là những gì người ta nói đến ngày hôm nay, bác hồ hôm nay không phải là phương tiện để bán nước hoặc để che đậy một xã hội thối nát đầy tham nhũng bất công như thế này !